Các thần thoại thành lập và nguồn Sự_thành_lập_của_Roma

Aeneas

Aeneas trốn khỏi thành Troia, tranh của Federico Barocci, năm 1598. Galleria Borghese, Rome.

Tác phẩm sử thi thần thoại về Rome, Aeneis của Vergilius, kể lại câu chuyện về chặng đường đặt chân đến đất Ý của vị hoàng tử thành Troia là Aeneas. Tác phẩm Aeneis được sáng tác dưới thời Augustus, ông đã tuyên bố mình thuộc dòng dõi của Aeneas và mẹ của ông ta là nữ thần Venus thông qua Julius Caesar. Theo tác phẩm Aeneis, những người sống sót từ thành Troia đã tụ họp lại với nhau dưới quyền của Aeneas và trải qua một loạt các cuộc phiêu lưu vòng quanh khu vực biển Địa Trung Hải bao gồm cả một giai đoạn dừng chân tại thành Carthage dưới sự cai trị của nữ vương Dido, họ cuối cùng cũng đã tới được bờ biển của Ý. Những người Troia được cho là đã đặt chân tới một khu vực nằm giữa Anzio ngày nay và Fiumicino, phía tây nam của Rome, có lẽ là tại Laurentum hoặc theo các phiên bản khác là tại Lavinium, một vùng đất được đặt tên theo tên của Lavinia, con gái của vua Latinus, bà sau này đã cưới Aeneas. Điều này đã bắt đầu một loạt các cuộc xung đột vũ trang với Turnus mà liên quan tới việc kết hôn của Lavinia.[3] Trước khi Aeneas đặt chân tới, Turnus đã đính ước với Lavinia, nhưng sau đó khi Aeneas kết hôn với bà, chiến tranh đã nổ ra.[3] Aeneas đã chiến thắng cuộc chiến và giết chết Turnus.[3] Người Troia đã được phép ở lại và đồng hóa với cư dân bản địa. Người con trai của Aeneas tên là Ascanius, ông ta còn được gọi là Iulus, đã tiếp tục thành lập nên thành phố Alba Longadòng dõi các vị vua Alban đã lấp đầy khoảng trống thời gian giữa câu chuyện truyền thuyết về những người Troia và sự thành lập theo truyền thống của Roma vào thế kỷ thứ 8 TCN.

Vào khoảng gần cuối dòng dõi này, vua Procas là cha của NumitorAmulius. Sau khi Procas qua đời, Numitor đã trở thành vua của Alba Longa, thế nhưng Amulius đã lật đổ và giam cầm ông; ông ta còn ép người con gái của Numitor là Rhea Silvia trở thành một nữ tư tế đồng trinh của thần Vesta.[1]

Romulus và Remus

Bài chi tiết: Romulus và RemusRomulus

Câu chuyện thần thoại của Aeneas có nguồn gốc từ Hy Lạp và nó phải hòa hợp với câu chuyện thần thoại của Ý về Romulus và Remus. Họ được cho là những người con trai của Rhea Silvia với Mars, thần chiến tranh, hoặc là với người anh hùng bán thần Hercules. Họ bị bỏ rơi sau khi sinh ra giống với những câu truyện của các anh hùng thần thoại, bởi vì một lời tiên tri rằng họ sẽ lật đổ ông chú Amulius của mình, ông ta trước đó đã lật đổ người cha của Silvia là Numitor. Những người hầu đã bỏ rơi cặp song sinh bên dòng sông Tiber bất chấp mệnh lệnh là phải giết họ. Một con sói cái đã nuôi dưỡng cặp song sinh cho tới khi một người chăn cừu tên là Faustulus tìm thấy hai đứa trẻ và nhận họ làm con nuôi. Faustulus và vợ của ông ta là Acca Larentia sau đó đã nuôi dạy hai đứa trẻ. Khi Remus và Romulus trưởng thành, họ đã giết chết Amulius và khôi phục lại ngôi vua cho Numitor. Tiếp đó, họ quyết định xây dựng một thành phố mới; Tuy nhiên họ đã bất hòa với nhau vì Romulus muốn xây dựng ở trên đồi Palatine, trong khi Remus lại muốn xây dựng ở trên đồi Aventine, điều này chỉ kết thúc khi Romulus giết chết người em trai của mình.[1] Vì thế, Roma đã bắt đầu bằng một trận chiến huynh đệ tương tàn, câu chuyện trên sau này đã được sử dụng để đại diện cho lịch sử xung đột chính trị tương tàn và đẫm máu của thành phố.

Strabo

Strabo viết rằng còn một câu chuyện cổ xưa hơn về sự thành lập của thành Roma, nó còn lâu đời hơn các câu chuyện khác được ông ta nhắc đến. Theo câu chuyện này thì thành phố là một thuộc địa của người Arcadia và được Euandros thành lập nên. Strabo cũng còn viết rằng Lucius Coelius Antipater tin là Roma đã được người Hy Lạp thành lập.[4][5]

Dionysios của Halicarnassos

Dionysios của Halicarnassos viết rằng những cư dân đầu tiên đặt chân đến vùng đất mà sau này trở thành thành phố Roma là người Aborigines, họ đã đánh đuổi người Sicels khỏi nơi này, và những người đến từ Arcadia, tiếp sau đó là người Pelasgos đến từ Thessaly. Làn sóng thứ ba là từ những người đi theo Euandros tới Ý từ Pallantium ở Arcadia; tiếp đó là người Epea đến từ Elis và người Pheneat từ Pheneus, họ là một phần của đạo quân dưới sự chỉ huy của Heracles đã quyết định ở lại nơi này khi đang trên đường quay về từ cuộc viễn chinh ở Erytheia, trong đội ngũ này cũng có một phần binh sĩ là người Troia. Cuối cùng là những người Troia đã trốn thoát cùng với Aeneas từ Ilium, Dardanos, và các thành phố khác của người Troia. Dionysios cũng đề cập rằng người Troia cũng là những người Hy Lạp có nguồn gốc từ khu vực Peloponnesos.[6] Ông ta còn nói thêm rằng ngay cả người La Mã cũng tuyên bố là Pallantium được những người Hy Lạp đến từ Pallantium của Arcadia thành lập khoảng 60 năm trước khi cuộc chiến tranh thành Troia nổ ra và người lãnh đạo của họ là Euandros.[7]

Dưới thời thế hệ thứ 16 kể từ cuộc chiến tranh thành Troia, người Alban đã hợp nhất những vùng đất này thành một khu định cư, họ xây dựng một bức tường thành và một con mương bao quanh mình. Người Alban là một quốc gia hỗn tạp được tạo thành từ các dân tộc kể trên. Dionysios còn nói thêm là có khả năng rằng một bộ phận người rợ từ những dân tộc láng giếng hoặc tàn dư của các cư dân cổ đại của vùng đất này đã hòa quyện với người Hy Lạp. Tất cả bọn họ đều được gọi bằng một cái tên chung là người Latinh theo tên của Latinus, người từng là vua của vùng đất này. Những người lãnh đạo của khu thuộc địa là hai anh em song sinh Romulus và Remus.[8]

Những thần thoại khác

Một câu chuyện khác thì lại kể rằng Romos, một người con trai của OdysseusCirce, mới là người đã thành lập nên thành Roma.[9] Martin P. Nilsson suy đoán rằng câu truyện cổ xưa này đã trở thành một trở ngại lớn khi mà Roma trở nên hùng mạnh hơn và căng thẳng với người Hy Lạp đã ngày càng tăng. Trở thành hậu duệ của người Hy Lạp không còn thích hợp nữa và vì thế người La Mã đã sử dụng câu chuyện thần thoại sáng lập bởi người Troia để thay thế. Nilsson còn suy đoán thêm rằng cái tên Romos đã được người La Mã đổi thành tên gọi bản địa là Romulus, thế nhưng cái tên Romos (sau này được đổi thành tên gọi bản địa là Remus) chưa bao giờ bị người dân quên lãng và vì thế hai tên gọi này đã được sử dụng bên cạnh nhau với vai trò là những người sáng lập nên thành phố.[10]

Hơn nữa, trong tác phẩm trào phúng của mình có tên là "Các Caesar", hoàng đế Julianus đã mô tả một cuộc tranh luận giữa các vị cựu hoàng đế La Mã và Alexandros Đại đế đã được mời đến để làm một khách mời đặc biệt dưới sự chứng kiến của các vị thần và Alexandros đã nói rằng: "Ta biết rằng bản thân những người La Mã các ngươi là hậu duệ của người Hy Lạp,..."[11]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Sự_thành_lập_của_Roma http://www.britannica.com/EBchecked/topic/610379/T... http://www.perseus.tufts.edu/hopper/text?doc=urn:c... http://www.perseus.tufts.edu/hopper/text?doc=urn:c... http://www.perseus.tufts.edu/hopper/text?doc=urn:c... http://penelope.uchicago.edu/Thayer/E/Roman/Texts/... http://www.attalus.org/translate/caesars.html //tools.wmflabs.org/ftl/cgi-bin/ftl?st=wp&su=S%E1%... //tools.wmflabs.org/ftl/cgi-bin/ftl?st=wp&su=S%E1%... //tools.wmflabs.org/ftl/cgi-bin/ftl?st=wp&su=S%E1%... http://italian.classic-literature.co.uk/history-of...